Nghi Lâm đã thêm 2 ảnh mới.
THƯA THẦY,
Em nhớ như in một chiều mưa ở Huế, thầy rạng rỡ xuất hiện trước cửa phòng cư xá
thông báo em được giải 3 cuộc thi hát dân ca. Thày về rồi thì "chàng Hoàng
tử" là chủ đề các chị trong phòng tiếp tục bàn thảo sôi nổi (Ngày đó cư xá
chật chội lắm, và sinh viên nữ các năm thường ở chung với nhau). Con bé 17 tuổi
vừa xa ba mẹ là em càng nhận ra thầy được quá nhiều học trò yêu quý, đặc biệt
là các chị sinh viên khoa văn. Ngày ấy, nhiều thứ ràng buộc quá... Trong trang
vở của chúng em đầy những củ mì, bobo... và cả
tiếng súng dù đất nước đã bình yên. Vì thế mà chưa cần thây đẹp như Hoàng tử
thì những làn điệu dân ca thầy hát, thày dạy, thầy thắp lửa cho chúng em cũng
đã là khác lạ, cuốn hút và mê say lắm rồi. Chắc chắn sẽ có nhiều cách cảm về
giờ học dân ca trong gần 100 các cô chú, anh chị và bạn bè trong lớp em. Nhưng
thầy ơi, giờ học Dân ca của thầy bao giờ cũng ngắn dù thời lượng không ngắn hơn
các tiết học khác. Với riêng em, những làn điệu, lời ca ấy thật sự là dòng nước
thoáng buồn nhưng thánh thiện, trong veo !
Thưa thầy, vào thời điểm đó, một anh trong lớp đã
tự tay chép tặng em bài "Tương tư khúc", có vẽ cành tre như giải khăn
xanh quấn quanh cảm xúc lặng thầm. Có thể anh ấy chưa một lần tâm sự cùng thầy
để nói rằng nhờ dân ca mà anh ấy có một "Tương tư khúc" thăng hoa,
nhưng em tin anh ấy (và những người biết trân quý dân ca như thế) không thể
quên thầy và quên Huế ...
Thưa thầy, sau này em thường hát ru con bài
"Chiều chiều dắt mẹ qua đèo...", lần nào cũng vẫn rưng rưng thương
mẹ, thương con, thương nhớ xa xưa, và thương mình nhiều lắm ...
Thưa thầy, gần đây thôi, khi cùng đồng nghiệp dựng
CD adio tập hợp những làn điệu dân ca tiêu biểu phục vụ học đường, em vẫn nghe
đi nghe lại khúc tương tư mà nhớ thương về Huế rất nhiều ...
Thưa thầy, còn nhiều, nhiều lắm...
Bây giờ năm tháng đã chất chồng lên nhau, chúng em
đã ở tuổi xong và gần xong nghĩa vụ với xã hội. Khoảng thời gian dài nhất
của cuộc đời cứ cuốn mỗi cá nhân đi cùng lo toan vất vả, cùng những thiếu sót
với ân tình mà chỉ khuya về, trước giấc ngủ, mỗi người mới vội vàng âm thầm
nhớ, âm thầm thương để rồi lại âm thầm cố gắng. Thầy ơi, trong những bộn bề đó
chưa bao giờ em mất niềm tin có rất nhiều học trò của thầy vẫn âm thầm thương
nhớ Dân Ca !
Xin cám ơn nhân duyên đã cho em được gặp lại thầy,
cảm ơn nhà thơ Võ Quê đã cho Trà Giang cùng nhà báo Toàn Đào Quốc, nhà thơ Trần
Trí Thông một buổi sáng ấm áp bên thầy và đồng nghiệp.
Hẹn gặp lại Hoàng Hoa, chúng em kính chúc thầy cô
và gia đình thật nhiều sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc !
Xới cày khổ đau trường đoạn
Gặt về thổn thức ngũ cung.
Hoàng Hoa cỏ cây trùng điệp
Thương thầy, nâng chén rưng rưng !
|
Thương thầy nâng chén rưng rưng... |
|
Nhà thơ Vỏ Quê cất tiếng ca Nam Bình với tiếng đàn Tranh phụ đệm của thầy Vĩnh Tuấn. |