Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

BUÔNG NHAU RA KẺO KHUYA RỒI…


GS. Trần Văn Khê có 3 nữ đệ tử rất được thầy yêu quí. Đó là NS đàn Tranh Hải Phượng, ca nương Phạm Thị Huệ và…Khánh Vân. Không biết phải gọi người con gái này với nghệ danh gì vì nàng vừa biết chơi đàn, biết làm thơ, biết đánh cờ, biết uống rượu…mà môn nào cũng thuộc vào bậc thượng thừa. Thôi thì cứ gọi KV Đông-Ri Suốt cho dễ nhớ.




GS. Trần Văn Khê đã viết trên FB của mình :
Tran Truongca:  Khánh Vân con yêu quý của Thầy,

“Thầy đã nhiều lần nói với con: con không chỉ là môn sinh của Thầy mà Thầy coi con như là một người bạn tri kỷ - tri âm. Thầy biết rằng dầu bận rộn tới đâu con cũng không bao giờ quên Thầy. Và Thầy mong rằng sau khi Thầy vĩnh viễn ra đi, con sẽ là 1 trong những người bạn thân của Thầy tiếp nối - thực hành lý tưởng của Thầy.
Thầy hôn con rất nhiều,” TVK

Giới thiệu về nhân vật này thì viết từ sáng đến chiều vẫn chưa hết chuyện. Tối nay hai chú cháu hẹn nhau tại Duyệt Thị Trang nâng chén không say không về. Đến gần 3 giờ sáng thì mẹ Tần Tranh nhắc nhở: Đừng để cho người đẹp phải “nhân sự bất tỉnh” như cô học trò hồi sáng đó. Thế là đành phải chia tay. Hai tâm hồn vội ôm chầm lấy nhau mặc cho ánh sáng flash chớp lên liên tục. Chợt nghe tiếng gọi: Trời ơi, buông nhau ra kẻo khuya rồi…


Nâng ly cùng phu thê Trang Duyệt Thi


Hẹn nhau nâng chén không say không về.
Chụp hình lưu niệm trước khi chia tay

Hai người ơi !

Buông nhau ra

Kẻo khuya rồi...

Sáng nay mở Email thấy có bài thơ.


Chàng là Bồ-tát phương xa
Áo bay in bóng chung trà viễn ly
Đảo điên một mảnh thơ gầy
Mộng không tưởng mộng thâu ngày gió giông!
  
Chàng là Bồ-tát kim thân
Ai nghe không - sắc mà gần nhớ thương?
Mưa ru bao nỗi phai hương
Trà thơm giữ cánh hoa hường thêm thơm...
  
Chàng là Bồ-tát tơ vương
Vô chung vô thủy đưa hồn về đâu?
Giọt cam lộ giữa vô cầu
Em nghe vô ngại trên lầu vô thanh...

***
Ta hôn nhau...
rất ngọt ngào

 Hôn thêm lần nữa...
tình trào thiêng liêng!
  
Hôn... và ta chẳng nhớ - quên
chẳng nghe say - tỉnh, chẳng đêm hay ngày!
  
Hôn nhau...
phương mộng đừng lay!
Phương Đông đừng mọc, ban ngày đừng lên!

Hôn cho môi lạnh nồng êm
 Thiên nhai khuất bóng chông chênh ánh trần!
Biết chi cõi thế phù vân
Hôn nhau ta biết ta gần nhau thôi!





Không có nhận xét nào: