Hơn 20 năm trước lên được chùa Đồng trên đỉnh Yên Tử phải mất 3 ngày 2 đêm. Không chỉ đường đi khó khăn, người sau chỉ thấy gót chân người trước mà còn bị muôn ngàn muỗi, vắt, côn trùng đeo bám; Sợ nhất là rắn hổ lửa đuôi đỏ bò nhan nhản, vô ý đạp phải thì tiêu đời. Sáng khởi hành, tối nghỉ lại trong một cái miếu hoang đế chiều mai mới lên được Hoa Yên. Lương khô và nước cam lồ (rượu hoàng hoa) cũng vừa cạn. Mọi người đang lạnh và đói thì may sao thấy một sư cô xuất hiện. Cô cho gạo, củi để nấu cơm. Mọi người lăng xăng quây quần bên bếp lửa. Mình một mình ngồi ngắm mây chiều lãng đãng dưới chân. Bổng nghe tiếng gọi:" Sao không đi ăn cơm ?" Chưa kịp trả lời thì lại nghe có lời đáp:"Chàng NS đang nhớ nước Hoàng Hoa !" Hóa ra nhà thơ TT Ngọc Quế đứng sau lưng tự bao giờ. Thế rồi họ dắt tay nhau đi mất. Đêm đã dần buông xuống, thấy lòng mình run run không phải vì chiều phai mà vì...nhớ Hoàng Hoa, nhớ quay, nhớ quắc, nhớ đến mắt mờ...Định đứng dậy vào chánh điện tụng một thời kinh thì bổng nhiên có bàn tay đưa ra chiếc hồ lô trước mặt. Cứ tưởng là nằm mơ, hai tay vói lấy, mở nắp, tu một hơi dài. Trời ơi ! không thể tả hết được cái cảm giác tuyệt vời như thế nào, chỉ biết mình ngây ngất, lâng lâng, bồng bềnh như những đám mây vần vũ bên đồi. Chợt có tiếng nói cất lên: " Đây là rượu làm bằng trái mơ được dấu kín lâu đời trong kho của nhà chùa để phòng bệnh cảm lạnh. Sư cô biết chuyện nên hoan hỷ tặng cho VT một bầu." Trời ơi, đa tạ sư cô, đa tạ nhà thơ . Ân tình này không dễ nào quên.
Ghi lại đôi giòng nhân ngày tưởng niệm nhà thơ Thân Thị Ngọc Quế. Ni sư Tâm Mãn viên tịch.
Vĩnh Tuấn bên đỉnh chùa Đồng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
Đọc bài của Bác, em như lạc cõi mơ hoa, thiền, ngộ...
Em xin chép về blog.
Chíc Bác khoẻ mạnh, yêu đời.
Ngoài bắc hôm nay lạnh lắm.
Em Văn Thế Hải Dương.
Trước thềm năm mới chúc Văn Thế cùng gia quyến được vạn sự như ý và thân tâm thường an lạc.
Vĩnh Tuấn
Đăng nhận xét